Xung quanh tôi biết có nhiều người quen, bạn bè, đồng nghiệp chọn ở nhà thiết bị, đưa đón con đi học, quàn nội trợ thiết bị gia đình và đa phần họ đều thấy không có phúc.
You me day that also well well-type of kha khá, về quê có công ăn việc làm ổn định nhưng khi sinh bé đầu. Do not thanks to out, you only off the job to look up. Đến khi con lớn, tưởng rằng có thể gửi con đi học sẽ có thể trở lại công việc, nhưng thực tế là không. There do not found your yên tâm để đưa đón, bạn đành phải ở nhà.
Vì tâm lý “khổ một lần”, đằng nào cũng không thể đi làm vợ nên chồng tôi quyết định “thêm nữa”. Như vậy là suốt ngày xoay bỉm sữa cho nhỏ, đưa đón lớn đến trường, dọn dẹp nhà cửa.
Chồng bạn cũng thương mấy mẹ con nhưng làm nhà chỉ nhìn vào một nguồn thu duy nhất, nên phải cày cuốc nhiều nghề, đi từ đèn tối cao mới về.
Ở thời đại này, phụ nữ chọn ở nhà thiết kế là một sự kiện sinh rất lớn, nhưng cũng rất bẽ bàng. (Ảnh minh họa) |
Ở đây, phụ nữ chọn ở nhà thiết kế là một sự kiện lớn nhưng cũng rất bẽ bàng
Mẹ thấy con chồng phải làm việc vất vả thì mới quay sang bên con dâu ở nhà sao không kiếm việc làm thêm, tăng thu nhập để đỡ đần cho con.
Bạn nói: “Giờ mắc câu 2 ở nhà, có buôn bán gì cũng phải có người giao hàng chứ không phải mẹ” thì bà mới thốt lên: “Chà! Biết vậy sao xưa không học nghề may vá hay làm tóc, lên thành phố học làm gì để bây giờ thất nghiệp? ”.
Bà còn nói sao không nhờ nhà ngoại trông, mặc dù biết rõ ba bạn mới bị tai biến, mẹ phải làm chồng. Ông bà tự lo cho nhau là tốt lắm rồi, sao trông cậy vào cháu nữa. Đắng cay, nhưng bạn tôi nín nhịn vì đang ở thế yếu.
Không chỉ mẹ chồng, cả hai chị chồng cũng lên mặt. Cứ 1-2 tuần là gửi con nhờ trông phụ rồi nói hướng dẫn mai: “Nhờ em giữ cháu đi kiếm tiền”.
Có gì tiệc tùng, hai chị cũng chồng chéo lên đầu mình, đến giờ ăn mới qua, vì cho rằng người không phải đi làm thì phụ nấu nướng từ sớm là chuyện bình thường. Trong nhà có quyết định việc lớn nhỏ, bạn không hề hỏi ý kiến.
Tâm sự, bạn tôi buồn: “Thôi thì vào cái thế thì phải chịu, ai nói gì cũng gạt ngoài tai, bỏ cả sĩ diện”. Nhưng bạn buồn nhất là con gái lớn năm nay vào lớp Một cũng là trạng thái.
Hồi đầu năm, cô giáo phát tờ rơi sơ yếu lý lịch để học sinh điền tên tuổi của ba mẹ. Đến đoạn điền nghề nghiệp của mẹ, tôi ghi 2 chữ “nội trợ” làm con bé thắc mắc.
Sau khi được giải thích, con hỏi tại sao mẹ của các bạn khác làm nghề “dược sĩ” “kế toán” “kinh doanh” “nhân viên văn phòng” … Bé nói: “Sao mẹ chỉ ở nhà mà không có làm nghề gì không? Vậy sau này con không làm nghề gì hết, chỉ ở nhà thì có được không? “
Mỗi cây mỗi hoa, mỗi nhà mỗi cảnh. Tôi muốn đề xuất bạn gửi con để trở lại với công việc, để F5 lại tinh thần và cả sự việc, nhưng thật tình cũng không tìm được cách nào khi bạn đang thay thế. Tôi phải đề nghị bạn chờ đợi thêm vài năm nữa 2 đèn lớn hơn thì tính tiếp. Tôi cũng gật gù vậy.
Tôi có thể may mắn được người trông nom và đưa ra, nên tôi có thể đi làm được. Đi làm tuy hơi vất vả nhưng bù lại tôi chủ động được nhiều thứ và cũng có tâm thế tốt hơn. Ai cho rằng phụ nữ ở nhà nuôi sướng bằng gì thì thử ở nhà vài tháng sẽ thấm. ⇒ Thế nào là chuyện làm hàng trăm công việc nhỏ không có tên trong nhà mà đời vẫn nói là “chẳng phải làm gì”.
Duyên Anh (Bình Tân, TPHCM)